Vết cắt 1 – Tác giả Hiroshi D
Hoàng đứng ở cửa phòng, ánh đèn đường hắt vào nửa mặt cậu – vừa đủ để My nhìn thấy đôi mắt đang run. Căn phòng im ắng. Chỉ có tiếng nhạc nền phát khe khẽ từ chiếc loa cũ: Một bản ballad buồn của Uyên Linh, tiếng hát như rơi thẳng xuống tim.
My ngồi co chân trên giường, mặc chiếc áo phông xám rộng thùng thình, tóc ngắn mới cắt rũ nhẹ che tai. Gương mặt không son phấn nhưng vẫn đẹp đến lặng người. Từ ngày cắt tóc, My thay đổi hẳn. Không còn là cô gái yếu đuối trong chiếc váy công sở, giờ đây cô như một người khác – lạnh hơn, gọn gàng hơn, và xa cách hơn. Hoàng ngập ngừng bước vào, khép cửa. Cậu ngồi xuống mép giường, cách cô vài gang tay.
“Chị sẽ như vậy? Đến bao giờ?”
My khẽ cười, ánh nhìn xa xăm.
“Đến khi nào không còn thở nữa!”
“Ừm…” – Hoàng cười gượng.
Một khoảng lặng dài nuốt chửng căn phòng. Gió lùa qua khe cửa sổ, làm rung nhẹ tấm rèm màu be. Cuối cùng, Hoàng buông tiếng thở dài, nhưng là tiếng thở chứa đầy bão giông.
“Chị có biết… bao lâu rồi em không ngủ trọn giấc không?”
My ngước lên, nhìn thẳng vào cậu. Không hiểu, hoặc cố tình không hiểu. Hoàng quay mặt đi, mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Em không biết bắt đầu từ lúc nào… Có thể là từ khi chị ôm em lúc em khóc vì rớt đại học, hay từ khi chị gội đầu cho em bằng tay… Hay từ cái hôm chị bảo em thôi hút thuốc kẻo hôi miệng… Nhưng có một ngày, em nhận ra… em không còn coi chị là chị nữa.”
My sững người. “Hoàng…”
“Đợi em nói hết.” – Giọng cậu bỗng trở nên nghẹn ngào.
“Em biết em nhỏ hơn, em biết em không nên nói ra. Nhưng càng giấu, em càng thấy bản thân mình giả dối. Mỗi lần thấy chị buồn, em chỉ muốn ôm chị. Mỗi lần thấy chị với người khác, em chỉ muốn đập phá… Em yêu chị, My.”
Tên cô được gọi ra nhẹ như gió, nhưng lại nặng như đá đè trong ngực My. Không gian im bặt. My nhìn Hoàng rất lâu. Gương mặt cô không biến sắc, nhưng đôi mắt thì run. Như thể trong một khoảnh khắc nào đó, mọi lớp phòng vệ cô gắng gượng bấy lâu đã lung lay.
“Em… ” Hoàng gật đầu cắn môi rướm nước mắt. “Em chưa từng nghiêm túc thế này trong đời.” My quay đi, bàn tay siết chặt gối. Cô không dám để Hoàng thấy mắt mình đỏ hoe.
“Em biết chị đã từng bị tổn thương, đúng không?” – Hoàng tiếp tục.
“Em không muốn là một vết cứa nữa. Em chỉ… muốn là ai đó khiến chị thấy yên tâm.”
My khẽ lắc đầu, giọng run: “Hoàng, chị… không nghĩ em như vậy. Chị không muốn em trở thành cái neo cho quá khứ của chị.”
“Không. Em muốn là tương lai.”
Một giọt nước mắt rơi xuống đùi cô. Nhưng My chỉ nói nhẹ: “Chị xin lỗi.”