Truyện Sex Tôi yêu chị, tình đầu của tôi

Phần 30

Vậy là trưa hôm đó mình uống thuốc, còn chị đã chịu ăn cùng anh Vũ. Do chiều anh Vũ có hẹn với chủ quán café nơi mình bị đánh nói chuyện nên chị Trinh nhờ chị Trâm qua coi mình hộ.

Đang nằm ngủ mê man và tỉnh dậy như một giấc ngủ tự nhiên vì thuốc mình uống đã không còn giảm đau nữa nên mình cũng thấy khỏe. Mở mắt dậy thì thấy chị Trâm ngồi đó bấm điện thoại.
– Chào chị Trâm.
– Ủa em dậy rồi hả ?

Chị Trâm vừa cười tươi về nói với mình.
– Sao em không ngủ tí nữa cho khỏe ?
– Dạ tự nó dậy chứ em đâu có muốn ngủ nữa đâu.
– Vậy chị nói chuyện với em ha.
– Dạ, muốn nói chuyện với chị lâu rồi hôm nay mới có dịp.
– Thấy trong người còn đau hay không khỏe chổ nào không.
– Em thấy động mới đau thôi chứ năm im như vậy không sao.
– Vậy tốt rồi… Tội nghiệp con Trinh lắm em à, hôm qua giờ khóc lên khóc xuống như ngất vậy đó. Trưa không ăn, tối cũng không ăn chị khuyên nó đủ điều nó cũng không nghe. Trinh chị biết lúc kia nó không bao giờ như vậy, mạnh mẽ và quyết đoán có thừa, tự nhiên thấy nó yếu đuối như vậy thương ghê. Để chị kể cho em nghe về Trinh nhé. Cấp 3 học chung với chị, không có thằng nào dám hó hé đâu, mặc dù trai thích nó sếp hàng dài, viết thư hay gì nó không nhận, có thằng tán không được lấy bút xóa đổ lên tóc nó nhưng nó lì lắm không có sợ. Lên Đại học thì 2 đứa không chung trường nhưng chung trọ, 4 năm nó học ở đó đều hoa khôi hết 4 năm. Trai theo không đếm hết, có thằng còn chờ trước trọ cả đêm chỉ để nói chuyện Trinh nó cũng không thèm, tự nhiên qua năm 2 nó lại quen anh ấy, tức là chồng nó đó. Nhưng chị cảm nhận Trinh nó vẫn chưa biết yêu đâu, chị thấy nó thương, cảm kích hơn là yêu. Một phần vì gia đình chồng nó cũng có địa vị nên được lòng bố mẹ Trinh, thế là ép lấy nhau. Kể ra cũng tội ông chồng, lấy con Trinh về nó cũng vậy à, kiểu con Trinh nó không hay sống không có tình cảm, nên càng lúc chồng nó càng chán rồi ra ngoài bậy bạ, nó cũng chịu đựng cố gắng làm cho tốt phận vợ, sinh con nhưng gia đình kia làm sao mà chấp nhận được nên mới đỗ vỡ. Chơi với nó từ bé nhưng đây là lần đầu tiên chị được thấy nó khóc vì một người đàn ông nó thương yêu như vậy đó, cũng mảnh mai yêu đuối như bao cố gái khác thôi chứ manh mẽ gì đâu. Vậy là con bạn mình biết yêu thật sự rồi đó. Chị nói ra em đừng giận chị nhé. Lúc mới thấy em, chị nghĩ em công tử ngoài cái mác đẹp trai ra thì không có gì để đáng tin và yêu cả, nhưng sự việc ngày hôm qua đã làm thay đổi suy nghĩ của chị về em rồi đó, chị tin em đủ sức và mạnh mẽ để yêu con Trinh. Em đàn ông lắm, không phải ai vào hoàn cảnh như em nhất là sau khi nghe tin bạn gái mình ngoại tình mà còn đủ tỉnh táo để chịu trận đâu. Chị phục em thật đó.

Nghe xong mà thấy cuộc sống quanh chị cũng dữ dội quá, hoa khôi tận 4 năm thì kinh khủng rồi. Nhưng đâu đó trong thâm tâm mình lại thấy tội cho chồng chị, lấy một người vợ mà người ta không thương mình thì sinh đốn cũng đúng thôi, nhưng dù gì những hành động của gia đình anh ấy và chính bản thân anh ấy đối xư với chị như vậy mình không thể nào chấp nhận được. Mình suy nghĩ xong lại cười nhẹ rồi nói với chị Trâm.

– Ai trong hoàn cảnh như em cũng làm vậy thôi. Nhưng mà sao chị Trinh chảnh như vậy chứ.
– Đúng rồi đó, bà đó chảnh dễ sợ, nhiều anh hiền lành đẹp trai theo ghê lắm mà không thích là không thích. Nghĩ lại thấy tội cho chị, giờ vẫn ế.
– Thôi đi chị cũng kén chứ ế đâu.
– Ế thật đó cưng. Mà chị hỏi chuyện này em trả lời giúp chị nhé.
– Trinh có thai em tính sao ?
– Ớ, sao chị lại hỏi câu đó.

Mình chợt giật mình vì câu hỏi đó, một câu hỏi quá ranh ma hám ý mà mục đích của câu hỏi này có khi lại là chuyện khác.

– Có với ai chứ ?
– Ớ không với em chả nhẻ với ông nào à.
– Của em thì em nhận chứ sao ?
– Có dám từ bỏ việc học để ở bên lo chăm sóc cho con và con Trinh không ?
– Nếu buộc phải nghỉ học em phải nghỉ, thậm chí là đi làm để nuôi con. Nhưng chị hỏi vậy là có ý gì.
– Thôi không có gì. Không được thì bỏ, đừng có theo, khổ cả gia đình, Trinh nó còn cu Lin nữa.
Chị vừa nói vừa cười rồi lại nói.
– Có gì em cứ nói với chị Trinh đi.
Thật sự lúc đó mình vừa vui vừa lo. Lo vì nếu vậy việc học mình phải bỏ lại rồi, còn vui vì mình sắp được làm bố rồi….

Câu nói mà chị vẫn hay nói mỗi khi đi sợ mình ghen. Vu vơ ghi ra cho mọi người đọc. Và là cũng là câu nói lúc mình và chị gặp lại nhau sau 7 tháng. Đúng là ngày này 13/12, cái ngày mà mình không gặp lại chị thì chắc chắn giờ mình đã ngồi ở Canada và du học rồi.

Hôm ấy, trời chưa kịp tối thì đã thấy bóng dáng chị đi vào. Vừa đến nơi chị kéo ghế ngồi lại bên cạnh mình rồi cầm đưa tay vuốt mặt mình.
– Chiều giờ anh có đau không ?
– Anh cũng nghe lời bác sĩ chịu khó nằm một chổ, động nó đau lắm em à, giờ mỏi lắm nhưng cố thôi.
– Cố lên anh nhé, đau quá thì em nói bs cho anh thêm thuốc.
– Không sao đâu, chịu đau không được thì anh chẳng hứng cho em rồi. Em ăn gì chưa mà vào đây ?
– Em có nấu gà hầm nấm nè, để tí em hỏi bác sĩ xem anh ăn đc chưa, được rồi thì em với anh ăn chung.

Bất ngờ chị Trâm chen vào rồi nói
– Coi kìa, 2 đứa mày coi tao là người thừa rồi, hết việc tao về à nha. Mai có gì tao qua.

Cả mình và chị đều thuyết phục chị Trâm ở lại chơi tí nhưng ở với mình cả chiều giờ thấy cũng phiền chị nên đành phải chia tay chị. Chị vừa bước ra khỏi phòng mình không thể che giấu cảm xúc thêm nữa. Mặc dù tay đang đau nhưng mình cũng cố hết sức đưa tay lên bụng chị sờ sờ vào nó rồi nói.
– Anh biết em không muốn anh lo hay suy nghĩ về chuyện này nhưng nó là con anh cũng là con em, anh xin em đừng bỏ nó đi sinh mạng đó. Nếu phải từ bỏ tất cả để giư con lại anh xin làm tất cả, chỉ xin em đừng bỏ đi giọt máu của anh.

Chị ngớ người, thờ mặt ra nhìn mình rồi nói.
– Anh nói gì vậy, con nào hả ?
– Ủa chứ anh nghe chị Trâm nói em có thai và có ý định bỏ đi mà.
– Trời đất, làm gì có con quỷ Trâm này.

Thế là mình ngồi kể lại cho chị nghe xong mình mới ngộ ra một điều là chị chưa từng nói cho chị Trâm biết về mối quan hệ của mình và chị Trinh đi xa đến độ chăn gối thế này, bản thân chị Trâm cũng muốn hỏi thử nhưng sợ chị Trinh không nói nên dụ mình sập bẫy, quả thật mình còn quá non, thừa nhận có con thì chắc chắc đã làm chuyện kia với chị rồi.

Còn bản thân chị nghe xong chả nói gì, chỉ cười mĩm rồi cầm tay mình nói.
– Anh không cần lo, nếu mà có thật thì càng vui, em làm mọi giá để giữ lại đứa con. Thật ra lúc trước em từng có ý định bỏ cu Lin đi đó, vì lúc ấy em và chồng đã rạn nứt rồi, việc có con lúc ấy khá nhạy cảm và chưa nói có con với một người không yêu thương là điều gì đó rất không được. Nhưng dù gì đó cũng là con em, giọt máu của em, em không được phép bỏ nó đi.
– Anh không thể nào để em lại đơn thân nuôi thêm một đứa thứ 2 được, anh đọc nhật ký của em, lúc em mang thai cu Lin khổ thế nào anh biết. Nếu có thật thì anh từ bỏ tất cả để về ở với em chăm cho em.
– Anh nói thật hả ? Em và con quan trọng với anh như vậy hả ?
– Công việc học hành, thậm chí gia đình của anh quan trọng với anh nhưng đây là vấn đề trách nhiệm của anh, nếu là người khác lỡ có con anh cũng phải làm vậy thôi chứ đừng nói là em.
Và cái câu nói “nếu là người khác lỡ có con anh cũng phải làm vậy thôi chứ đừng nói là em” đã thành sự thật với một người con gái khác không phải là chị….

Nghe mình nói xong chị cảm động quá mà nghiêng người xuống hôn lên trán mình một cái rồi nói.
– Thương quá, thương quá chồng của em. Có trách nhiệm như vậy là tốt, nhưng mà em biết lúc này mình có con không hợp đâu, em phải tôn trọng chuyện học hành cũng như sự nghiệp của anh chứ.
– Em hiểu vậy là tốt rồi. Mà ôm anh hôn thế này anh Vũ về thấy chết anh đó, ổng biết thằng em hớt tay trên ổng, ổng giết anh.
– Em ở đây ai cho giết. Mà em cũng tính từ chối tình cảm đây, biết được thì em nói luôn cho khỏe. Mà em mới gọi cho ảnh rồi, nói còn ngồi bên đó, nhờ em chăm anh giúp đây nè.
– Thôi, có thời gian chăm thì cứ chăm đi, vài bữa nữa mẹ về rồi phong ba bão táp đến đó. Anh biết chắc chắn mẹ anh không bao giờ để em vào đây chăm anh đâu.
– Do em gây ra thì em chịu thôi, trưa giờ em không có ngủ được. Nằm xuống là cứ nghĩ đến anh, nghĩ đến cảnh tượng máu từ tai từ mũi miệng anh xộc ra là em giật mình. Thôi để em hỏi bác sĩ tình hình sức khỏe của anh rồi lại nhé. Anh nằm đợi em tí nhé.

Nói rồi chị rời đi, để lại mình với cho vòng xoáy suy nghĩ thì bất ngờ lù lù trước cửa phòng mở ra là thằng Long bạn chí cốt của mình, trên tay nó còn xách cả một túi đồ to tổ bố, mình nhanh như chớp nhắm mắt lại làm bộ hôn môi. Nó đi nhẹ lại nhìn quanh phòng không thấy ai thì nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống bàn rồi kéo ghế nhẹ nhàng ngồi bên cạnh mình. Mọi ngày thì nó rất manh động và nói như sáo rồi, nhưng hôm nay chắc nhìn thấy mình te tua, bấy nhầy như vậy cũng ngồi im luôn. Một lúc sau chị mở cửa đi vào thấy nó ngồi đó bất ngờ giật mình rồi nói.

– Em… em là ai vào đây làm gì ?
– Dạ… em là bạn của H, nãy anh của H có nhắn em vào đây thăm H.
– À vậy mà em làm chị nghĩ mấy người kia. Mà H làm gì mà im re vậy em.
– Em đâu biết, từ lúc em vào đến giờ thấy nó nằm vậy rồi.

Chị giật mình chạy lại lay lay mình.
– H…H
Bất ngờ mình mở mắt ra làm chị giật mình.
– Hả…cái con người này, đùa cái kiểu gì thế hả ?
Thằng bạn mình nãy giờ nhịn nhục rồi, thấy mình lừa nó, nó nhảy lên nói.
– Thằng cờ hó này nãy giờ khổ nhục kế hả mày.
– Trêu mày tí thôi.
– Mà sao mày nói nhỏ nhỏ mở miệng không ra vậy ?
– Hàm bị tổn thương nên đau lăm, nói to không được.
– À à. Còn chị đây là ?

Lúc nó hỏi chị, nó đưa con mắt của nó qua nhìn chị. Mình thế là con mắt nó lúc đó dâm dục lắm, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống chị ngay tại đó vậy, thằng này nói về độ dâm và chơi gái thì cũng không thua gì mấy anh em doctruyen.site đâu. Nên thấy nó nhìn vậy mình đưa nói lên.
– Mày nhìn cái gì mà ghê vậy hả thằng kia ?
– Chị tao, bạn của anh Vũ đó.
– Chào chị, em tên Long là bạn thân của thằng này.

Vốn là một người nhạy cảm có thừa thì chị cũng biết ánh mắt “mất dạy” của thằng bạn mình dành cho chị. Vậy là chị nói
– Thôi 2 đứa ngồi đây chơi, nói chuyện cho tự do chị ra ngoài mua ít đồ cho H.
– Long ngồi đây chơi rồi coi H dùm chị nhá, chị ra ngoài tí.

Nói rồi chị nháy mắt với mình một cái rồi đi luôn. Chị vừa đi mình nói với thằng bạn.
– Mày nhìn gì mà mất nết quá vậy mày ?
– Mẹ nó, chị đó là ai mà đẹp vãi vậy mà. Híc như thiên thần, mặt đẹp body lại chuẩn khúc nào ra khúc đó.
– Mày ăn nói cho cẩn thận có ngày không còn cái răng mà húp cháo đâu. Người ta có con rồi đó. Gặp ai cũng tơm tớp cái mặt như bộ đói lắm vậy, mày nói ai cũng được nhưng chị đó cấm mày nói bậy bạ.
– Rồi rồi được rồi, mà công nhận anh Vũ mày luôn là idol số một của lòng tao, ăn toàn mấy em ngon, giờ gặp chị này nữa.
– Chị kia không phải bạn gái anh Vũ đâu, đừng nói bậy. Chỉ có liên quan đến vụ tao biết đánh nên ở đây lo cho tao thôi.
– Mà ai mà đánh mày đến độ này kể tao nghe đi, chứ thời đi học mày hiền nhưng tao biết cả trường và khu vực ở đó chả đứa nào dám làm gì mày chứ đừng nói mày thế này đâu.

Vậy là mình kể đầu đuôi câu chuyện cho nó nghe. Nó nghe xong mà thở dai rồi nói:
– Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.
– Mày đã từng thấy anh hùng nào mà cứu xong gần chết như tao chưa, đưa tới muộn tí nữa giờ chắc còn nằm đây được đó.
– Mà chị kia có gì đâu mà mày đỡ hết vậy.
– Chả nhẻ tao quen biết người ta mà để người ta chịu đòn trước mặt hả, tao con trai lao vào can, lao vào đỡ được gì thì đỡ chứ.
– Mày còn sống là may cho mày rồi, ăn ba cái chai thôi tao choáng đứng dậy không được, vậy là mày cả chục chai rồi bàn ghế các kiểu, trâu bò vậy mày. Mà mẹ mày với bác 2 mày đâu mà để thế này.
– Đi đấu giá gỗ hết rồi. Tao với anh Vũ không dám nói, mẹ tao thì dễ nói rồi, chứ bác 2 tao thì mày biết rồi đó.
– Ờ tao cũng thấy bác 2 mày ghê bỏ mẹ ra, lần nào tao qua chơi mà thấy ổng tao cũng không dám nhìn.
– Chuyện qua rồi tao cũng chả tức gì bọn đánh tao, tao chỉ cay vợ chồng ông kia thôi. Ông chồng thì bất lực nhìn nhân viên mình bị oan, bà vợ thì nhìn tao oan ức bị đập như con.
– Mà làm sao mày biết chị kia oan, gái đẹp lạnh lùng như vậy thì là hàng của mấy ông to là cái chắc rồi.
– Mày không biết thì đừng có phán ngu si kiểu đó. Chị thế nào nhà tao biết, đâu phải hạng gái mà mày chơi hằng ngày đâu mà nói vậy.
– Thì tao nói vậy thôi, nay sao mày chửi thề với tao vậy. Mà tao thấy mày có cái gì với chị kia đúng không.
– Có cái gì là có cái gì, người quen không lẽ tao đứng nhìn người ta bị đánh, tao còn trai gánh được chút gì gánh, người ta con gái bị đánh là bị làm nhục đó mày.
– Cũng đúng, mà gặp tao tao cũng làm vậy, chị đó đẹp vãi ra, chết cũng đáng. Mà chi đó 9 mấy vậy mày.
– 87 rồi chứ 9 đâu mà 9.

Thằng bạn mình lúc này lộ rõ gương mặt bất ngờ, nó ú ờ một hồi xong nuốt nước bột cái “ực” rồi nói.
– 87 mà trẻ dữ vậy mày, tao tưởng 91-92 gì đó thôi.
– Ời lúc đầu tao cũng nghĩ như mày vậy.

Vừa đó lúc đó thì cửa phòng mình mở ra, đi vào là anh Vũ và chị. Vừa di vào anh Vũ nhìn thẳng vào mình rồi nói.
– Sao 2 đứa mày ngồi đây chơi để chị đứng ngoài kia hả ?
Chị giật mình nói.
– Đâu có đâu, bạn bè với nhau vào thăm em ra ngoài đứng cho thoáng với cả để 2 đứa tự nhiên nói chuyện. Anh đừng trách mấy đứa.
Lúc đó nghĩ lại mình cũng vô tâm thật, lí ra là nên gọi chị lại ngồi chơi nhưng mà cố gắng lớn giọng tí nó đau quá nên thôi.

Đêm đó chị muốn ở lại với mình nhưng mình và anh Vũ nhất quyết không cho nên chì đành về. Còn mình thì lo không biết ngày mai chị đi làm lại có gặp vấn đề gì không, nhưng cũng mai sao hôm sau chị đi không có vấn đề gì.

Mấy ngày hôm sau bệnh tình mình cũng bớt đau, nhưng mỗi lần thay băng là cực hình với mình, cắn răng mà chịu, nhưng bù lại mình đã ăn cháo nhẹ và nói lại bình thường được rồi. Chị cũng có tới lui nhưng không dám ở nhiều vì sợ anh Vũ nghi ngờ. Và cứ từng ngày trôi đi mình vẫn nằm trong viện, vẫn nói chuyện điện thoại với mẹ như chưa có gì xảy ra. Và rồi cái ngày mẹ mình về cũng đến, mình, chị và cả anh Vũ đều chuẩn bị tư tưởng và biết sóng gió ập tới.

Hôm đó khi về không thấy mình mẹ gọi mình thì mình nói đi chơi, sau đó có gì linh tính mẹ gọi cho anh Vũ. Và anh Vũ nói có người quen của mẹ nằm viện 2 mẹ con vào thăm luôn, suốt đoạn đường mẹ mình và anh Vũ đến bệnh viện Đồng Nai mẹ mình nghi ngờ gì đó và cố hỏi anh Vũ nhưng anh Vũ không dám nói gì.

Đến nơi anh Vũ vội dẫn mẹ mình vào, nói chung lúc đó mình cũng không biết mẹ mình về đâu, vì mẹ mình về không báo trước. Lúc ấy mình mới uống thuốc xong người nó buồn ngủ, mắt đang lim dim. Mà không hiểu sao trời xui đất khiên mẹ mình vào ngay lúc mình vậy cảm giác mẹ mình thấy mình trừ trên xuông dưới băng bó toàn gần như toàn thân, mặt thì chi chít vết bầm, 2 con mắt thì như mắt bò. Bình thường mẹ mình đi đó đi đây, nóng lạnh gì cũng chịu cả nên sức khỏe tốt hơn 2 anh em mình là rất nhiều, nhưng mà thấy cái cảnh tượng đó mẹ mình choáng, loạng choạng ngay ở cửa ra vào, may có anh Vũ đở lại ngồi ghế.

Mình đang mơ màng thấy mẹ mình vị vậy giật mình kêu lên “mẹ mẹ, có sao không”. Anh Vũ mình nói, chắc sốc thôi, để mẹ nghỉ đi. Mặc dù 2 mắt vẫn nhắm nhưng miệng mẹ thì nói bằng giọng điệu rất hoảng sợ.
– Em mày nó bị gì đây Vũ, sao mày giấu mẹ mày hả ?

Mình biết anh Vũ rất khó nói, nên mình nháy nháy mắt với anh Vũ rồi nhanh miệng nói với mẹ.
– Do con với anh hai sợ nói làm mẹ lo bỏ việc về nên không giấu, còn bị cũng vài hôm rồi.
– Mà mày bị sao ? Mà ra đến nổi này hả H ?
– Dạ con bị người ta đánh mẹ à ?
– Đánh gì mà như tàn phế vậy hả ?
– Con nói mẹ đừng lo nhé, còn bị thì bị nặng thật nhưng chỉ ngoài da thôi, sau lưng con khâu nhiều lắm.

Sau đó chờ mẹ mình bình tỉnh lại mình và anh Vũ kể lại đầu đuôi sự việc. Mẹ mình trợn cả 2 mắt lên khi nghe mình kể xong. Vừa bất ngờ với bất ngờ với cách giải quyết của anh Vũ vì nó quá êm đẹp, vì thật sự nhà mình không muốn kiện cáo cũng như dính đến Công An vì mẹ mình làm ăn kinh doanh dính như vậy ảnh hưởng nhiều cái lắm, càng bất ngờ hơn là mình hứng đòn cho chị Trinh, và với một người như mẹ mình thì không đơn giản tin mình nói chỉ như vậy, nhưng mẹ vẫn làm ra vẻ như “không sao là tốt rồi”. Lúc này mẹ mình mới nói.
– Rồi em mày nằm đây là phòng tốt nhất chưa, tiền bạc lo xong hết chưa ?
– Dạ ở đây là phòng tốt nhất rồi mẹ, mà lúc em bị vậy chỉ có Trinh đưa vào đây nên viện phí hay mấy chi phí nhập viện Trinh lo rồi, con có nói trả lại nhưng Trinh không chịu lấy mẹ à. Cái đó chỉ có mẹ mới lo được thôi, mẹ giải quyết vụ này nhé. Nhưng con lo bác 2 mình quá mẹ ạ, mẹ cứ nhìn lại vụ việc này đi, con thấy đâu phải em mình can ngăn mà bị đánh quá mức như vậy, nếu không nói là có thù oán và trả thù đâu. Mẹ hay bác 2 mình ra ngoài làm ăn có gây thù với ai không ?
– Thì làm ăn mấy cái này không đụng chạm “anh chị” nhiều nơi thì đâu có giàu, mà gây thù mà đánh con cháu trong nhà thì chỉ có tiểu nhân hèn hạ mới làm thôi, mẹ nghĩ mẹ không làm ăn gì với hạng đó đâu, mẹ cũng nghi là từ phía bác 2 con. Mà cái tính khỉ ổng thì nhà mình còn gì lạ, nóng quá, giờ mà nói ra là ổng đi “xử” người ta liền, tội bác 2 bọn mày. Biết 2 anh em bọn mày thích cafe chồn nên lên cả mấy cái buôn để tìm mua về.
– Thôi giờ mẹ ngồi đây với em, con chạy qua chổ bác 2 rồi lựa lời nói rồi dắt ổng qua đây, chứ giờ mà nói thẳng còn không lo được đâu.

Lúc anh Vũ quay đi, thì mình với mẹ mình tâm sự rất nhiều, mẹ mình thương mình lắm, khóc mấy bác à. Bản thân mình thấy khó xử, để mẹ và anh lo lắng nhưng mình không làm vậy thì người con gái mình yêu thương phải khổ. Nhưng có cái niềm vui an ủi là mẹ mình hỏi thăm về tình hình chị Trinh nhiều lắm như “có bị gì không ?”, “tội con bé”, phụ nữ với nhau mẹ mình cũng từng mấy năm nuôi 2 anh em mình mà không có bố bên cạnh nên đồng cảm dành tình cảm cho nhau, điều này làm mình vui lắm.

Mẹ mình đang vắt nước cam cho mình thì chị Trinh rất nhẹ nhàng mở cửa vào vì sợ mình đang ngủ. Cũng chả hiểu sao mình uống thuốc vào buồn ngủ nhưng thấy mẹ về lại tịt luôn. Lúc chị vào thấy mẹ mình chị nhưng bị đứng hình, nhưng may sao chị lấy lại bình tỉnh nhìn mình và mẹ rồi nói.
– Dạ con chào cô, cô mới về a.
– Uh cô mới về. Vào đây ngồi đi con.

Mẹ mình nói thì rất lịch sự nhưng khuôn mặt thì lại không vui chút nào, có thể chị không nhìn ra nhưng mình thì khác. Lúc này chị lại mất bình tỉnh, đặc biệt là 2 tay chị cứ bấm vào nhau. Dường như chị cũng có chút gì đó cảm nhận được căng thẳng từ mẹ mình nên chị ngồi nếp lại rồi nghe mẹ mình nói.
– Trán con bị lành chưa ?

Chị đưa tay lên sờ sờ vào cái trán, cười cười rồi nói.
– Không sao đâu cô, con bị vậy là may cho con quá rồi. Thật sự con không biết cảm ơn em như thế nào nữa, bản thân con thấy có lỗi quá cô ạ.

Chưa dứt lời thì cửa phòng mở ra, với tiết “cụp” mạnh hơn mọi khi thì mọi người cũng biết là ai rồi đó.

Để mình nói tí về bác 2 mình. Là anh cả trong già đình có 4 người con, 3 trai 1 gái và người con gái đó mà mẹ mình. Bác 2 mình từ trẻ đã là dân anh chị rồi, nhưng từ lúc mẹ mình làm ăn đi lên thì bác 2 mình cũng không phải kiểu giang hồ bảo kê chợ búa như trước mà là có tổ chức và quy mô hơn, giờ chỉ ngồi điều hành cho anh em chạy đi chạy lại mấy tụ điểm, chổ gia đình mình làm ăn, còn đi đâu xa như đấu giá gỗ hay thứ khác thì bác 2 mình cùng mấy anh em phải đi theo vì mấy bác biết mấy cái đấu giá này nó chém nhau như cơm vậy. Tuy tu chí nhưng cái tính nóng nảy của bác 2 mình không ai trong gia đình là không biết.

Lúc bác 2 mình bước vào liền la lên “má nó, tao biết mà, biết là có chuyện mà, nhưng mà tao không ngờ là thằng cháu tao”. Thấy vây mẹ mình mới nói.
– Anh ngồi xuống đây đi, chưa biết gì mà làm ầm ầm lên vậy.
Bác hai mình nhìn nhìn mình rồi nói.
– Chó con mày bị sao vậy ? Sao không nói cho tao với má mày biết.
“Chó con” là tên lúc nhỏ bác 2 mình hay gọi mình, giờ vẫn gọi tên vậy, mặc mẹ mình nói là lớn rồi đừng gọi tên đó nhưng bác 2 mình không bỏ được.

Rồi cả mình và mẹ mình lựa đời kể lại cho bác 2 mình. Nghe xong ổng chỉ đưa mắt liếc liếc rồi dừng lại ở chị, chị giật mình, khuôn mặt biến sắc đi.
– Con biết nhà 2 vợ chồng ông đó không. Dẫn chú qua đi.
– Dạ…

Thấy chị sợ hãi mình liền giải vây cho chị.
– Thôi bác 2 qua đó làm gì, chuyện nó cũng ra vậy rồi làm ầm lên con có lành lặn lại đâu.
– Nhưng tao phải hỏi xem nó thuê ai đánh mày. Nhất định là có người trả thù tao không được nên nhắm mày đây, chơi nhục như con chó. Giang hồ nó không chơi trò tiểu nhân này đâu, chỉ có mấy con chó mới chơi vậy thôi. Phải tìm ra xem ai tao mới yên lòng được, không là không được đâu. Bé, dẫn chú đi con.

Nói xong bác 2 mình đứng dậy ra ngoài gọi điện cái gì đó rồi lại vào, tiếp tục nhìn chị với ánh mắt rất kinh khủng như muốn nói với chị “dẫn tao qua nhà vợ chồng kia”. Lúc này mẹ mình mới đứng dậy kéo bác 2 mình ngồi xuống.
– Anh ngồi xuống đi, cu H bị đánh là vì can thôi. Còn chuyện gặp vợ chồng kia là chuyện riêng của bé Trinh gia đình mình can dự vào làm gì, anh làm vậy qua kia vợ chồng người ta cười chó đó. Từ từ rồi tính.

Mẹ mình nói dường như vẫn không có tác dụng. Bác hai mình đứng dậy, cầm tay chị kéo đi, thấy vậy anh Vũ đứng dậy cản bác 2 mình lại. Giằng co mãi không kéo đi được, bác 2 mình bỏ hùng hục bỏ ra ngoài rất nhanh, và có chút gì đó rất lạnh lùng. Thấy vậy mẹ mình nói với anh Vũ.
– Mày chạy theo coi bác 2 rồi cản lại đâu, ổng đi giết người đó.
– Dạ.