Truyện Sex Không thể quên được em
Đại Ngàn…
Bước vào bar, về chỗ quen thuộc tụi nó đã đông đủ. Tươi cười chào cả nhóm chưa gì tụi nó đã bắt giới thiệu về Nhóc (nhóc thay đổi nhiều tụi nó không nhận ra, hơn nữa ánh đèn mờ mờ ảo ảo càng làm tôn thêm vẻ đẹp ngây thơ của nhóc). Cười lên vài tiếng
– Tụi mày biết cô Nhóc mà còn bày đặt giới thiệu.
Lúc này cả bọn nhìn kỹ về Nhóc và theo dáng vẻ từng đứa thì tôi biết: Đều bất ngờ. Nhào lên kéo Nhóc ngồi xuống cả đám bắt đầu tra hỏi Nhóc…
– Tại sao mày khác người thế?
– Tại sao bữa nay ngây thơ thánh thiện vậy?
– Tại sao tao không nhận ra mày nữa vậy Nhóc…
….
Thằng bạn tiến đến đằng hắng giọng.
– Im lặng tụi bây. Ông anh có gì đó cần nói kìa.
Cả đám quay sang nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi. Làm mặt trầm trầm ra vẻ tôi bắt đầu kể lại những gì về Nhóc, công bố cho cả đám mắt tròn xoe biết Nhóc đã có một gia đình và bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng Nhóc mà thôi… Nghe tôi nói xong sau vài giây bất ngờ, cả đám vỗ tay và tiến lại ôm Nhóc thật chặt kèm theo những câu chúc mừng. Nhìn cả bọn đứa nào cũng model, cũng ăn chơi nhưng tôi biết trong nhóm của tôi. Đứa nào cũng đều có tâm sự riêng, đứa nào cũng hoàn cảnh… sâu trong vỏ bọc của tụi nó đều là những linh hồn đáng thương. Tôi lớn tuổi nhất nên tụi nó đều gọi là anh hoặc đại ca, không hề giang hồ nhé. Chỉ là lòng tôn trọng mà tụi nó dành cho tôi mà thôi. Còn so với tụi nó tôi chỉ đáng xách dép về cấp độ chơi và lỳ lợm mà tôi biết qua những tâm sự của những con ma men…
Chúc mừng xong xuôi, thằng bạn đá mắt với tôi và một thằng em trong nhóm ra ngoài. Bước ra quán cafe ngoài vũ trường. Thằng nhóc em nhìn tôi với ánh mắt là lạ, tay khẽ run run nó đẩy về phía tôi một xấp hình.
– Anh H, chuyện anh nhờ em đây là kết quả. 2 anh ngồi nói chuyện em vào trong với tụi nó đây.
Bước chân bỏ đi thật nhanh chỉ còn lại tôi và thằng bạn. Cả 2 cùng mở xấp hình ra xem. Trong hình là Em của tôi và những gì diễn ra suốt thời gian qua. Bạn bè của Em có, chị gái em cũng có, cháu em cũng xuất hiện. Nhưng càng gần cuối xấp hình thì thằng M xuất hiện nhiều hơn. Từ những cái nắm tay đơn giản, tiến dần lên khoác vai và cuối cùng… là gì chứ… 2 người ôm và hôn nhau, tay buông rơi xấp hình, đưa ly cafe lên miệng. Cổ họng tôi đắng nghét, cả người lẩy bẩy. Cho dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn hi vọng về điều gì đó tốt đẹp hơn. Còn giờ đây những tấm hình đã giết đi tất cả sự nhỏ nhoi, mỏng manh của hi vọng. Vỗ lên vai tôi thằng bạn tôi bảo:
– Nói thật, tao biết điều này lâu rồi. Nhưng vì sợ mày lại như trước tao không nói để mày tự nhận ra thôi. Hồi 2 đứa mày đang hạnh phúc với nhau, tao thấy nó cặp kè với thằng này đi chơi khi mày đi làm. Có lần ngồi cafe F5 tao thấy 2 đứa nó tình tứ lắm. Theo dõi về nó không dám chạy qua công ty mày mà bắt thằng đó chở về phòng qua một con hẻm… Nội dung nói chuyện mày biết gì không? Nó nói với thằng đó đang ở với chị, mày là chị nó đó biết chưa. Nhiều lắm nhưng thôi, mày thấy rồi đó. Mày bị phản bội lâu rồi…Cố gắng lên đi. Đã đau một lần rồi thì thêm lần nữa tao nghĩ không sao đâu. Hơn nữa bên mày còn tụi tao và đặc biệt con bé có tình cảm với mày đó. Tao nghĩ mày biết điều đó. Nó thương mày lâu rồi nhưng vì nó sợ mày coi thường nó nên không dám xuất hiện. Khi mày hạnh phúc bên người yêu, có lần tao bắt gặp con bé đứng gần phòng mày chứng kiến cuộc sống của mày, tao thấy con bé khóc nhiều lắm…
– Mày nói những thứ đó làm gì…
– Vì tao hi vọng mày nên biết sớm và cố gắng thoát ra tình cảnh trớ trêu này đi. Mày có người yêu thương, mày vẫn còn người quan tâm.
– Ừ yên tâm. Thôi mày vào với tụi nó đi không tụi nó lại nghi ngờ…
– Ừ tao vào đây. Ngồi lát rồi vào. Lâu rồi mày mới tái xuất đừng để anh em nó buồn.
– Ừ, tao ngồi hít thở không khí lát tao vào…
Xếp lại xấp hình, châm điếu thuốc. Tôi không biết nghĩ gì nữa…. cứ nhìn xa xăm về khoảng trời xa xa. Nơi đó có Em của tôi, nơi đó em đang hạnh phúc. Tại sao em lại làm thế với anh chứ…Tại sao bên anh lúc nào em cũng nói em yêu anh, rồi sau lưng anh em lại cầm dao đâm anh thế… Tại sao em biết có em anh không còn đau khổ, không còn cô đơn, anh đã sống tốt hơn vì em mà… tại sao hả em. Tình yêu em dành cho anh chỉ như một trò chơi thế thôi sao, không lẽ em bị người yêu quay lưng một lần rồi giờ đây anh là nạn nhân để em trả thù sao?
Bao đau đớn, bao căm phẫn trong tôi đều dồn nén lên những điều thuốc. Thời gian nhích dần về khuya tỉ lệ thuận với gói thuốc đang vơi dần… Quay sang nhìn những người bên cạnh, tôi thấy họ cũng đang nhìn mình. Có lẽ sự đau đớn dồn nén bao lâu tôi đã bộc lộ ra ngoài khuôn mặt. Phớt lờ những ánh mắt đồng cảm, từng dòng cảm xúc về em lại ùa đến nhanh và mạnh mẽ hơn. Tôi nhớ lại những gì đã qua, nhớ lại ngày đầu tiên gặp em, nhớ lại lần đầu tôi yêu em, nhớ lại…tôi cố gắng nhớ lại những gì gọi là hạnh phúc. Khoảng thời gian đó cuộc đời thật êm đềm, bao khó khăn trong cuộc sống tôi đều trèo lên tất cả, bao bon chen với đời… ôi đớn đau…
Khi đang triền miên suy nghĩ, tự dưng thấy lạnh sống lưng tôi quay lại. Nhóc đang đứng đó, hai tay em đang bưng mặt khóc, 2 bàn tay em đang cô gắng giữ cho tiếng khóc không bật ra thành tiếng… khi bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn, Nhóc tiến đến vòng 2 tay ôm lấy tôi. Cúi người hôn lên mái tóc tôi một cái. Nhóc không kiềm chế nữa, Nhóc khóc, từng giọt nước mắt em rơi đều như hòa trộn với nỗi đau tôi đang mang. Rồi Nhóc buông tôi ra, kéo ghế ngồi đối diện và nhìn những tấm ảnh. Tôi tính nói thì Nhóc nhanh tay bịt miệng tôi lại
– Đừng nói gì hết. Anh đừng nói gì. Em hiểu, em hiểu… Anh cứ đối diện với nó đi. Phải đối diện anh mới có thể vượt qua được… Đã một lần anh đứng lên được thì sẽ có lần tiếp theo… Đi anh, đi với em tới chỗ này… được không?
Nơi mà Nhóc muốn tôi tới tưởng đâu xa lạ, là căn nhà của thằng bạn. Nhóc rút chìa khóa mở cửa vào nhà, tôi hỏi
– Em lấy chìa đâu thế
– Bạn anh đưa. Em hỏi anh ấy và biết hết rồi.
Căn nhà trống vắng, không khí lạnh ngắt của căn phòng như xoay quanh nơi tôi đứng… không chút hơi ấm tình người… không gì hết… chỉ là những gì lành lạnh, là những gì âm u ám ảnh lấy tôi… kéo tôi vào phòng… đẩy tôi nằm xuống… Nhóc tiến đến nằm và ôm ghì lấy tôi… vòng tay mảnh khảnh sao bỗng nhiên mạnh mẽ thế, vòng tay yếu ớt sao bỗng nhiên cứng ngắc giữ chặt lấy tôi…
…
Nằm trong vòng tay yêu thương của Nhóc, ngắm nhìn Nhóc đang lo lắng cho tôi. Trong lòng tôi tràn lên cảm xúc thương xót với Nhóc, tại sao em lại khổ vì anh, tại sao cứ bên anh chứ. Tại sao cứ phải lo lằng làm gì, tại sao không mặc kệ anh… tại sao chứ hả Nhóc. Tại sao em tốt với anh làm gì, để làm gì khi mà trái tim anh đều bị N nắm giữ. Tại sao khi biết rõ ràng N phản bội lại anh, anh chỉ cảm giác đau thương nhưng không hề căm phẫn. Tại sao anh không có chút gì thù hận N hết. Tại sao vậy? Rồi anh sẽ thế nào đây, rồi đời anh sẽ ra sao khi mà anh mải miết chạy theo một tình yêu có lẽ chẳng bao giờ có kết quả. Tại sao chứ?…Nhóc ơi, bao điều em làm cho anh nó lớn lao lắm Em hiểu không? Nhưng tại sao trong lòng anh tình cảm dành cho em không phải là tình yêu chứ. Tại sao em biết anh không hề yêu em mà cứ bên anh để giờ đây anh thấy có lỗi với em.. tại sao em cứ luôn thánh thiện làm gì để anh thấy anh tồi tệ, để anh thấy anh vô tình, để anh thấy anh không xứng đáng tồn tại…
Miên man trong những câu hỏi tại sao… làm tôi rã rời cơ thể. Quay sang Nhóc tôi hỏi một câu không hề phù hợp với hoàn cảnh hiện tại:
– Em có dự định gì cho tương lai chưa?
– Chưa anh à. Hiện tại em đang cố gắng tận hưởng không khí gia đình do ba mẹ mang lại. Với lại đầu năm có thể làm gì hả anh. Qua tuần em tính
– Ừ, mà nè những bức tranh vẽ quần áo, đồ trang sức trong hộc bàn là của em hả.
– Sao anh biết.
– Anh tìm đồ tình cờ thấy. Sao em giấu kín vậy.
– Tại Em ngại, xấu lắm hả anh.
– Không đẹp lắm. Anh nghĩ em nên học đồ họa đi. Có gì sau này làm quảng cáo hay tự thiết kế cũng được
– Dạ, em sẽ học.
Ngạc nhiên nhìn Nhóc
– Em không hỏi tại sao anh bảo em học sao
– Không. Vì em biết anh không làm hại em, anh chỉ muốn tốt cho em.
Lòng tin Nhóc trao cho tôi mù quáng thế sao. Sao em tồ thế hả Nhóc, những gì anh đang làm có gì tốt với em đâu. Anh đau khổ vì người khác còn em mặc dù cũng đau khổ nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Em làm vậy làm gì chứ. Sao không chửi anh, ghét bỏ anh để anh thấy bình yên hơn chứ Nhóc
– Anh nè.
– Sao em.
– Anh yêu em nhé, tự dưng em muốn gần anh quá.
Câu nói này của Nhóc làm tôi cảm động. Em lại tiếp tục hi sinh để anh giải tỏa sao Nhóc. Đành rằng chuyện yêu đương sẽ làm tôi thoải mái hơn nhưng nếu cứ như vậy, anh sẽ lún sâu vào vòng xoáy của tội lỗi mất
– Sao em cứ hi sinh vì anh thế.
– Vì em muốn những gì tốt nhất cho người em yêu thương.
– Nhưng… Em biết rõ anh yêu người khác mà.
– Em chấp nhận. Em chấp nhận hết. Là người tình của anh cũng được, một món đồ chơi cũng được. Chỉ cần giúp anh giải tỏa được mọi buồn phiền em sẽ làm…
Đưa tay bịt miệng em lại. Tôi hét lên
– Em đừng nói nữa được không? Anh không xem em là người tình, không xem em là đò chơi biết không hả con bé ngốc…
Tôi khóc, lần đầu tiên sau bao ngày tôi khóc to thành tiếng. Kìm nén quá lâu rồi, giữ lại quá lâu rồi…
Tiếng Nhóc văng vẳng bên tai
– Khóc đi anh, khóc xong sẽ đỡ đau khổ hơn…
Và rồi Nhóc cũng khóc, tôi và Nhóc cả 2 ôm nhau cùng khóc và chập chờn cùng đi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ yên bình sau một đêm nhiều bão tố…
Sáng hôm sau, chở Nhóc về nhà. Mẹ nhìn tôi và Nhóc như dò hỏi. Không chờ mẹ hỏi tôi vội thanh minh.
– Tối qua đến nhà bạn sinh nhật con uống hơi quá chén nên ngủ lại luôn. Mẹ ăn sáng chưa
– Mẹ ăn rồi, phần 2 đứa trong bếp vào ăn đi cho nóng
Kéo Nhóc vào nhà bếp tôi và Nhóc ăn bữa sáng ngon lành.
– Sáng nay em tính làm gì
– Em ở nhà thôi, phụ mẹ dọn nhà và nấu ăn thôi. Anh đi đâu à
– Ừ tính ghé công ty uống cafe với mấy anh trong công ty chút
– Ừ anh đi đi cho thoải mái đầu óc. Ở nhà lại suy nghĩ lung tung.
Rời khỏi nhà, nơi tôi quay về chính là căn phòng “hạnh phúc”. Mở đĩa nhạc Trịnh tôi chui lên gác nằm ngủ. Ít nhất ở đây tôi cảm nhận được hơi ấm của E, tôi cảm nhận được chút gì đó hạnh phúc còn sót lại. Tôi muốn tận hưởng hết trước khi trả phòng và quay về nhà. Không hiểu sao, mỗi lần nằm trên cái giường này tôi lại thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên. Nhớ lại những lần cùng Em yêu đương : Lãng mạn có, điên cuồng có, lao vào nhau như thiêu thân cũng có… bao nhiêu hồi ức làm tôi hạnh phúc hơn. Những dòng hồi ức đẹp xóa tan dần những suy nghĩ tiêu cực và bi quan trong lòng… Rồi cũng thiu thiu chợp mắt…Điện thoại tôi reo lên, không nhìn vào màn hình xem ai gọi. Bấm nghe máy
– Alo, ai vậy
– Anh đang ở trong phòng à
Giọng Em vang lên trong điện thoại, tôi tỉnh ngủ. Ngồi bật dậy
– Ừ có gì không em
– Anh mở cửa cho Em vào cái
…
Bàng hoàng và choàng tỉnh, tôi lao xuống mở cửa cho E. Nhưng cánh cửa phòng mở ra thì cửa trái tim tôi càng khép lại chút ít. Em đang đứng nói chuyện với nó, vui vẻ và hạnh phúc… Tôi mở toang 2 cánh cửa, đứng dựa vào tường, tay bắt trước ngực nhìn cả 2 bằng ánh mắt khinh khỉnh coi thường. Em nhìn thấy, lặng lẽ cúi đầu… còn nó nhìn tôi như muốn nói: Mày thua rồi…
– Em lên có việc gì không?
Lí nhí trong cổ họng :
– Em lấy bộ đồ đi huyện thăm bà con dưới đó…
– Ừ lấy đi. Tranh thủ đi về rồi dọn đồ luôn. Anh trả phòng về nhà
Nói xong tôi cũng chẳng cần quan tâm Em nghĩ gì và làm gì. Bước vào nhà pha ly cafe mở đĩa nhạc Trịnh tôi ngồi thưởng thức và đùa giỡn cùng khói thuốc. Khi em từ trên gác bước xuống lại gần tôi, tảng lơ không thấy tôi vẫn tiếp tục nhấm nháp ly cafe.
– Cô bé đó là gì của anh?
Ngoái đầu lại nhìn Em tôi hỏi bằng giọng cộc cằn:
– Em hỏi làm gì
– Thấy 2 người xứng đôi. Và quan trọng tại sao anh phản bội E…
– Haha…. – cười lên một tràng dài nụ cười của sự kiêu ngạo
– Sao. Phản bội hả. Anh học nó từ em mà thôi. Mà đi đi, nắng rồi. 2 người đi chơi vui vẻ. Đứng đó thêm lát nữa đừng trách sao anh ác… Tính anh em biết rõ hơn ai hết mà N. Đừng chọc anh khi anh đang bình tĩnh. Muốn nói gì thì đi chơi đi rồi về nói. Trước sau gì tôi cũng phải rõ ràng một lần. Byebye
– Anh đuổi Em sao?
– Ừ
– Thật…
– Ừ, lắm lời thế. Bước ra đi tôi đóng cửa còn nằm ngủ. Tối qua thức khuya mất ngủ cả đêm rồi
– Đi với con đó nên thức khuya chứ gì
– Ừ. Sao biết.
Không hỏi và cũng không trả lời em bước chân ra cửa. Quay lại nhìn tôi, và rồi rầm, Em dập mạnh cánh cửa vào phòng. Không nói gì và cũng không thèm quay ra nhìn em tôi chỉ nói:
– Đừng có điên. Ở đây ai cũng nghĩ Em là vợ tôi. Giờ công khai đi với thằng khác trước mặt tôi cẩn thận họ dị nghị thì mệt lắm. Đi đi. Cánh cửa chả có tội đâu.
Khi em đi rồi, tôi thở ra một hơi thuốc thật dài. Đời vui thật. Công khai đi với người khác trước mặt tôi thì chắc Em là người đầu tiên. Và rồi… trong lòng tôi nảy sinh một ý định. Cười to với ý định của mình, tôi thấy đời sao đẹp thế. Em muốn đùa giỡn tình cảm của tôi sao, đã thế… Em hãy chờ mà xem. Thằng H này đã nhịn nhiều rồi. Nhưng sao chứ. Em cho tôi vay thêm một món nợ tình cảm quá nặng. Ok, anh sẽ trả cho em, sẽ trả lãi gấp trăm lần cho em… haha…ha… Thôi về nhà. Có người dang đợi mình.
Tôi quay về nhà trong tâm trạng thoải mái hơn. Ừ dù sao em đã như thế. Không xứng đáng để tôi đau khổ. Nhưng N ơi, tính em thế nào anh hiểu rõ nhất. Em nghĩ anh không bắt đuợc cái đuôi Em sao… Em chờ xem anh sẽ đối xử với em thế nào… anh không phải thằng ngu mà…